Bài giảng Lập trình hướng đối tượng C - Chương 3: Lệnh

Chương 3. Lệnh

Chương này giới thiệu các hình thức khác nhau của các câu lệnh C++ để soạn

thảo chương trình. Các lệnh trình bày việc xây dựng các khối ở mức độ thấp

nhất của một chương trình. Nói chung mỗi lệnh trình bày một bước tính toán

có một tác động chính yếu. Bên cạnh đó cũng có thể có các tác động phụ

khác. Các lệnh là hữu dụng vì tác dụng chính yếu mà nó gây ra, sự kết nối của

các lệnh cho phép chương trình phục vụ một mục đích cụ thể (ví dụ, sắp xếp

một danh sách các tên).

Một chương trình đang chạy dành toàn bộ thời gian để thực thi các câu

lệnh. Thứ tự mà các câu lệnh được thực hiện được gọi là dòng điều khiển

(flow control). Thuật ngữ này phản ánh việc các câu lệnh đang thực thi hiện

thời có sự điều khiển của CPU, khi CPU hoàn thành sẽ được chuyển giao tới

một lệnh khác. Đặc trưng dòng điều khiển trong một chương trình là tuần tự,

lệnh này đến lệnh kế, nhưng có thể chuyển hướng tới đường dẫn khác bởi các

lệnh rẽ nhánh. Dòng điều khiển là một sự xem xét trọng yếu bởi vì nó quyết

định lệnh nào được thực thi và lệnh nào không được thực thi trong quá trình

chạy, vì thế làm ảnh hưởng đến kết quả toàn bộ của chương trình

pdf 13 trang phuongnguyen 7940
Bạn đang xem tài liệu "Bài giảng Lập trình hướng đối tượng C - Chương 3: Lệnh", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Bài giảng Lập trình hướng đối tượng C - Chương 3: Lệnh

Bài giảng Lập trình hướng đối tượng C - Chương 3: Lệnh
 Chương 3. Lệnh 
Chương này giới thiệu các hình thức khác nhau của các câu lệnh C++ để soạn 
thảo chương trình. Các lệnh trình bày việc xây dựng các khối ở mức độ thấp 
nhất của một chương trình. Nói chung mỗi lệnh trình bày một bước tính toán 
có một tác động chính yếu. Bên cạnh đó cũng có thể có các tác động phụ 
khác. Các lệnh là hữu dụng vì tác dụng chính yếu mà nó gây ra, sự kết nối của 
các lệnh cho phép chương trình phục vụ một mục đích cụ thể (ví dụ, sắp xếp 
một danh sách các tên). 
 Một chương trình đang chạy dành toàn bộ thời gian để thực thi các câu 
lệnh. Thứ tự mà các câu lệnh được thực hiện được gọi là dòng điều khiển 
(flow control). Thuật ngữ này phản ánh việc các câu lệnh đang thực thi hiện 
thời có sự điều khiển của CPU, khi CPU hoàn thành sẽ được chuyển giao tới 
một lệnh khác. Đặc trưng dòng điều khiển trong một chương trình là tuần tự, 
lệnh này đến lệnh kế, nhưng có thể chuyển hướng tới đường dẫn khác bởi các 
lệnh rẽ nhánh. Dòng điều khiển là một sự xem xét trọng yếu bởi vì nó quyết 
định lệnh nào được thực thi và lệnh nào không được thực thi trong quá trình 
chạy, vì thế làm ảnh hưởng đến kết quả toàn bộ của chương trình. 
 Giống nhiều ngôn ngữ thủ tục khác, C++ cung cấp những hình thức khác 
nhau cho các mục đích khác nhau. Các lệnh khai báo được sử dụng cho định 
nghĩa các biến. Các lệnh như gán được sử dụng cho các tính toán đại số đơn 
giản. Các lệnh rẽ nhánh được sử dụng để chỉ định đường dẫn của việc thực thi 
phụ thuộc vào kết quả của một điều kiện luận lý. Các lệnh lặp được sử dụng 
để chỉ định các tính toán cần được lặp cho tới khi một điều kiện luận lý nào 
đó được thỏa. Các lệnh điều khiển được sử dụng để làm chuyển đường dẫn 
thực thi tới một đường dẫn khác của chương trình. Chúng ta sẽ lần lượt thảo 
luận tất cả những vấn đề này. 
Chương 3: Lệnh 30 
3.1. Lệnh đơn và lệnh phức 
Lệnh đơn là một sự tính toán được kết thúc bằng dấu chấm phẩy. Các định 
nghĩa biến và các biểu thức được kết thúc bằng dấu chấm phẩy như trong ví 
dụ sau: 
int i; // lệnh khai báo 
++i; // lệnh này có một tác động chính yếu 
double d = 10.5; // lệnh khai báo 
d + 5; // lệnh không hữu dụng 
Ví dụ cuối trình bày một lệnh không hữu dụng bởi vì nó không có tác động 
chính yếu (d được cộng với 5 và kết quả bị vứt bỏ). 
 Lệnh đơn giản nhất là lệnh rỗng chỉ gồm dấu chấm phẩy mà thôi. 
; // lệnh rỗng 
 Mặc dầu lệnh rỗng không có tác động chính yếu nhưng nó có một vài 
việc dùng xác thật. 
 Nhiều lệnh đơn có thể kết nối lại thành một lệnh phức bằng cách rào 
chúng bên trong các dấu ngoặc xoắn. Ví dụ: 
{ int min, i = 10, j = 20; 
 min = (i < j ? i : j); 
 cout << min << '\n'; 
} 
 Bởi vì một lệnh phức có thể chứa các định nghĩa biến và định nghĩa một 
phạm vi cho chúng, nó cũng được gọi một khối. Phạm vi của một biến C++ 
được giới hạn bên trong khối trực tiếp chứa nó. Các khối và các luật phạm vi 
sẽ được mô tả chi tiết hơn khi chúng ta thảo luận về hàm trong chương kế. 
3.2. Lệnh if 
Đôi khi chúng ta muốn làm cho sự thực thi một lệnh phụ thuộc vào một điều 
kiện nào đó cần được thỏa. Lệnh if cung cấp cách để thực hiện công việc này, 
hình thức chung của lệnh này là: 
 if (biểu thức) 
 lệnh; 
Trước tiên biểu thức được ước lượng. Nếu kết quả khác 0 (đúng) thì sau đó 
lệnh được thực thi. Ngược lại, không làm gì cả. 
 Ví dụ, khi chia hai giá trị chúng ta muốn kiểm tra rằng mẫu số có khác 0 
hay không. 
if (count != 0) 
Chương 3: Lệnh 31 
 average = sum / count; 
 Để làm cho nhiều lệnh phụ thuộc trên cùng điều kiện chúng ta có thể sử 
dụng lệnh phức: 
if (balance > 0) { 
 interest = balance * creditRate; 
 balance += interest; 
} 
 Một hình thức khác của lệnh if cho phép chúng ta chọn một trong hai 
lệnh: một lệnh được thực thi nếu như điều kiện được thỏa và lệnh còn lại 
được thực hiện nếu như điều kiện không thỏa. Hình thức này được gọi là lệnh 
if-else và có hình thức chung là: 
 if (biểu thức) 
 lệnh 1; 
 else 
 lệnh 2; 
Trước tiên biểu thức được ước lượng. Nếu kết quả khác 0 thì lệnh 1 được 
thực thi. Ngược lại, lệnh 2 được thực thi. 
 Ví dụ: 
if (balance > 0) { 
 interest = balance * creditRate; 
 balance += interest; 
} else { 
 interest = balance * debitRate; 
 balance += interest; 
} 
Trong cả hai phần có sự giống nhau ở lệnh balance += interest vì thế toàn bộ câu 
lệnh có thể viết lại như sau: 
if (balance > 0) 
 interest = balance * creditRate; 
else 
 interest = balance * debitRate; 
balance += interest; 
Hoặc đơn giản hơn bằng việc sử dụng biểu thức điều kiện: 
interest = balance * (balance > 0 ? creditRate : debitRate); 
balance += interest; 
Hoặc chỉ là: 
balance += balance * (balance > 0 ? creditRate : debitRate); 
 Các lệnh if có thể được lồng nhau bằng cách để cho một lệnh if xuất hiện 
bên trong một lệnh if khác. Ví dụ: 
Chương 3: Lệnh 32 
if (callHour > 6) { 
 if (callDuration <= 5) 
 charge = callDuration * tarrif1; 
 else 
 charge = 5 * tarrif1 + (callDuration - 5) * tarrif2; 
} else 
 charge = flatFee; 
 Một hình thức được sử dụng thường xuyên của những lệnh if lồng nhau 
liên quan đến phần else gồm có một lệnh if-else khác. Ví dụ: 
if (ch >= '0' && ch <= '9') 
 kind = digit; 
else { 
 if (ch >= 'A' && ch <= 'Z') 
 kind = upperLetter; 
 else { 
 if (ch >= 'a' && ch <= 'z') 
 kind = lowerLetter; 
 else 
 kind = special; 
 } 
} 
Để cho dễ đọc có thể sử dụng hình thức sau: 
if (ch >= '0' && ch <= '9') 
 kind = digit; 
else if (ch >= 'A' && ch <= 'Z') 
 kind = capitalLetter; 
else if (ch >= 'a' && ch <= 'z') 
 kind = smallLetter; 
else 
 kind = special; 
3.3. Lệnh switch 
Lệnh switch cung cấp phương thức lựa chọn giữa một tập các khả năng dựa 
trên giá trị của biểu thức. Hình thức chung của câu lệnh switch là: 
 switch (biểu thức) {
 case hằng : 1
 các lệnh; 
 ... 
 case hằng : n
 các lệnh; 
 default: 
 các lệnh; 
 } 
Biểu thức (gọi là thẻ switch) được ước lượng trước tiên và kết quả được so 
sánh với mỗi hằng số (gọi là các nhãn) theo thứ tự chúng xuất hiện cho đến 
khi một so khớp được tìm thấy. Lệnh ngay sau khi so khớp được thực hiện 
Chương 3: Lệnh 33 
sau đó. Chú ý số nhiều: mỗi case có thể được theo sau bởi không hay nhiều 
lệnh (không chỉ là một lệnh). Việc thực thi tiếp tục cho tới khi hoặc là bắt gặp 
một lệnh break hoặc tất cả các lệnh xen vào đến cuối lệnh switch được thực 
hiện.Trường hợp default ở cuối cùng là một tùy chọn và được thực hiện nếu 
như tất cả các case trước đó không được so khớp. 
 Ví dụ, chúng ta phải phân tích cú pháp một phép toán toán học nhị hạng 
thành ba thành phần của nó và phải lưu trữ chúng vào các biến operator, 
operand1, và operand2. Lệnh switch sau thực hiện phép toán và lưu trữ kết quả 
vào result. 
switch (operator) { 
 case '+': result = operand1 + operand2; 
 break; 
 case '-': result = operand1 - operand2; 
 break; 
 case '*': result = operand1 * operand2; 
 break; 
 case '/': result = operand1 / operand2; 
 break; 
 default: cout << "unknown operator: " << operator << '\n'; 
 break; 
} 
 Như đã được minh họa trong ví dụ, chúng ta cần thiết chèn một lệnh 
break ở cuối mỗi case. Lệnh break ngắt câu lệnh switch bằng cách nhảy đến 
điểm kết thúc của lệnh này. Ví dụ, nếu chúng ta mở rộng lệnh trên để cho 
phép x cũng có thể được sử dụng như là toán tử nhân, chúng ta sẽ có: 
switch (operator) { 
 case '+': result = operand1 + operand2; 
 break; 
 case '-': result = operand1 - operand2; 
 break; 
 case 'x': 
 case '*': result = operand1 * operand2; 
 break; 
 case '/': result = operand1 / operand2; 
 break; 
 default: cout << "unknown operator: " << operator << '\n'; 
 break; 
} 
Bởi vì case 'x' không có lệnh break nên khi case này được thỏa thì sự thực thi 
tiếp tục thực hiện các lệnh trong case kế tiếp và phép nhân được thi hành. 
 Chúng ta có thể quan sát rằng bất kỳ lệnh switch nào cũng có thể được 
viết như nhiều câu lệnh if-else. Ví dụ, lệnh trên có thể được viết như sau: 
Chương 3: Lệnh 34 
if (operator == '+') 
 result = operand1 + operand2; 
else if (operator == '-') 
 result = operand1 - operand2; 
else if (operator == 'x' || operator == '*') 
 result = operand1 * operand2; 
else if (operator == '/') 
 result = operand1 / operand2; 
else 
 cout << "unknown operator: " << ch << '\n'; 
người ta có thể cho rằng phiên bản switch là rõ ràng hơn trong trường hợp 
này. Tiếp cận if-else nên được dành riêng cho tình huống mà trong đó switch 
không thể làm được công việc (ví dụ, khi các điều kiện là phức tạp không thể 
đơn giản thành các đẳng thức toán học hay khi các nhãn cho các case không 
là các hằng số). 
3.4. Lệnh while 
Lệnh while (cũng được gọi là vòng lặp while) cung cấp phương thức lặp một 
lệnh cho tới khi một điều kiện được thỏa. Hình thức chung của lệnh lặp là: 
 while (biểu thức)
 lệnh; 
Biểu thức (cũng được gọi là điều kiện lặp) được ước lượng trước tiên. Nếu 
kết quả khác 0 thì sau đó lệnh (cũng được gọi là thân vòng lặp) được thực 
hiện và toàn bộ quá trình được lặp lại. Ngược lại, vòng lặp được kết thúc. 
 Ví dụ, chúng ta muốn tính tổng của tất cả các số nguyên từ 1 tới n. Điều 
này có thể được diễn giải như sau: 
i = 1; 
sum = 0; 
while (i <= n){ 
 sum += i; 
 i++; 
} 
 Trường hợp n là 5, Bảng 3.1 cung cấp bảng phát họa vòng lặp bằng cách 
liệt kê các giá trị của các biến có liên quan và điều kiện lặp. 
Bảng 3.1 Vết của vòng lặp while. 
Vòng lặp i n i <= n sum += i++ 
Một 1 5 1 1 
Hai 2 5 1 3 
Ba 3 5 1 6 
Bốn 4 5 1 10 
Năm 5 5 1 15 
Sáu 6 5 0 
Chương 3: Lệnh 35 
 Đôi khi chúng ta có thể gặp vòng lặp while có thân rỗng (nghĩa là một 
câu lệnh null). Ví dụ vòng lặp sau đặt n tới thừa số lẻ lớn nhất của nó. 
while (n % 2 == 0 && n /= 2) ; 
Ở đây điều kiện lặp cung cấp tất cả các tính toán cần thiết vì thế không thật sự 
cần một thân cho vòng lặp. Điều kiện vòng lặp không những kiểm tra n là 
chẵn hay không mà nó còn chia n cho 2 và chắc chắn rằng vòng lặp sẽ dừng. 
3.5. Lệnh do - while 
Lệnh do (cũng được gọi là vòng lặp do) thì tương tự như lệnh while ngoại trừ 
thân của nó được thực thi trước tiên và sau đó điều kiện vòng lặp mới được 
kiểm tra. Hình thức chung của lệnh do là: 
 do 
 lệnh; 
 while (biểu thức); 
Lệnh được thực thi trước tiên và sau đó biểu thức được ước lượng. Nếu kết 
quả của biểu thức khác 0 thì sau đó toàn bộ quá trình được lặp lại. Ngược lại 
thì vòng lặp kết thúc. 
 Vòng lặp do ít được sử dụng thường xuyên hơn vòng lặp while. Nó hữu 
dụng trong những trường hợp khi chúng ta cần thân vòng lặp thực hiện ít nhất 
một lần mà không quan tâm đến điều kiện lặp. Ví dụ, giả sử chúng ta muốn 
thực hiện lặp đi lặp lại công việc đọc một giá trị và in bình phương của nó, và 
dừng khi giá trị là 0. Điều này có thể được diễn giải trong vòng lặp sau đây: 
do { 
 cin >> n; 
 cout << n * n << '\n'; 
} while (n != 0); 
 Không giống như vòng lặp while, vòng lặp do ít khi được sử dụng trong 
những tình huống mà nó có một thân rỗng. Mặc dù vòng lặp do với thân rỗng 
có thể là tương đương với một vòng lặp while tương tự nhưng vòng lặp while 
thì luôn dễ đọc hơn. 
3.6. Lệnh for 
Lệnh for (cũng được gọi là vòng lặp for) thì tương tự như vòng lặp while 
nhưng có hai thành phần thêm vào: một biểu thức được ước lượng chỉ một lần 
trước hết và một biểu thức được ước lượng mỗi lần ở cuối mỗi lần lặp. Hình 
thức tổng quát của lệnh for là: 
Chương 3: Lệnh 36 
 for (biểu thức1; biểu thức2; biểu thức3)
 lệnh; 
 Biểu thức1 (thường được gọi là biểu thức khởi tạo) được ước lượng trước 
tiên. Mỗi vòng lặp biểu thức2 được ước lượng. Nếu kết quả không là 0 (đúng) 
thì sau đó lệnh được thực thi và biểu thức3 được ước lượng. Ngược lại, vòng 
lặp kết thúc. Vòng lặp for tổng quát thì tương đương với vòng lặp while sau: 
 biểu thức1; 
 while (biểu thức 2) {
 lệnh; 
 biểu thức 3; 
 } 
 Vòng lặp for thường được sử dụng trong các trường hợp mà có một biến 
được tăng hay giảm ở mỗi lần lặp. Ví dụ, vòng lặp for sau tính toán tổng của 
tất cả các số nguyên từ 1 tới n. 
sum = 0; 
for (i = 1; i <= n; ++i) 
 sum += i; 
Điều này được ưa chuộng hơn phiên bản của vòng lặp while mà chúng ta thấy 
trước đó. Trong ví dụ này i thường được gọi là biến lặp. 
 C++ cho phép biểu thức đầu tiên trong vòng lặp for là một định nghĩa 
biến. Ví dụ trong vòng lặp trên thì i có thể được định nghĩa bên trong vòng 
lặp: 
for (int i = 1; i <= n; ++i) 
 sum += i; 
Trái với sự xuất hiện, phạm vi của i không ở trong thân của vòng lặp mà là 
chính vòng lặp. Xét trên phạm vi thì ở trên tương đương với: 
int i; 
for (i = 1; i <= n; ++i) 
 sum += i; 
 Bất kỳ biểu thức nào trong 3 biểu thức của vòng lặp for có thể rỗng. Ví 
dụ, xóa biểu thức đầu và biểu thức cuối cho chúng ta dạng giống như vòng 
lặp while: 
for (; i != 0;) // tương đương với: while (i != 0) 
 something; // something; 
 Xóa tất cả các biểu thức cho chúng ta một vòng lặp vô hạn. Điều kiện của 
vòng lặp này được giả sử luôn luôn là đúng. 
for (;;) // vòng lặp vô hạn 
 something; 
Chương 3: Lệnh 37 
 Trường hợp vòng lặp với nhiều biến lặp thì hiếm dùng. Trong những 
trường hợp như thế, toán tử phẩy (,) được sử dụng để phân cách các biểu thức 
của chúng: 
for (i = 0, j = 0; i + j < n; ++i, ++j) 
 something; 
 Bởi vì các vòng lặp là các lệnh nên chúng có thể xuất hiện bên trong các 
vòng lặp khác. Nói các khác, các vòng lặp có thể lồng nhau. Ví dụ, 
for (int i = 1; i <= 3; ++i) 
 for (int j = 1; j <= 3; ++j) 
 cout << '(' << i << ',' << j << ")\n"; 
cho tích số của tập hợp {1,2,3} với chính nó, kết quả như sau: 
(1,1) 
(1,2) 
(1,3) 
(2,1) 
(2,2) 
(2,3) 
(3,1) 
(3,2) 
(3,3) 
3.7. Lệnh continue 
Lệnh continue dừng lần lặp hiện tại của một vòng lặp và nhảy tới lần lặp kế 
tiếp. Nó áp dụng tức thì cho vòng lặp gần với lệnh continue. Sử dụng lệnh 
continue bên ngoài vòng lặp là lỗi. 
 Trong vòng lặp while và vòng lặp do-while, vòng lặp kế tiếp mở đầu từ 
điều kiện lặp. Trong vòng lặp for, lần lặp kế tiếp khởi đầu từ biểu thức thứ ba 
của vòng lặp. Ví dụ, một vòng lặp thực hiện đọc một số, xử lý nó nhưng bỏ 
qua những số âm, và dừng khi số là 0, có thể diễn giải như sau: 
do { 
 cin >> num; 
 if (num < 0) continue; 
 // xử lý số ở đây  
} while (num != 0); 
Điều này tương đương với: 
do { 
 cin >> num; 
 if (num >= 0) { 
 // xử lý số ở đây  
 } 
} while (num != 0); 
Chương 3: Lệnh 38 
 Một biến thể của vòng lặp này để đọc chính xác một số n lần (hơn là cho 
tới khi số đó là 0) có thể được diễn giải như sau: 
for (i = 0; i < n; ++i) { 
 cin >> num; 
 if (num < 0) continue; // làm cho nhảy tới: ++i 
 // xử lý số ở đây  
} 
 Khi lệnh continue xuất hiện bên trong vòng lặp được lồng vào thì nó áp 
dụng trực tiếp lên vòng lặp gần nó chứ không áp dụng cho vòng lặp bên 
ngoài. Ví dụ, trong một tập các vòng lặp được lồng nhau sau đây, lệnh 
continue áp dụng cho vòng lặp for và không áp dụng cho vòng lặp while: 
while (more) { 
 for (i = 0; i < n; ++i) { 
 cin >> num; 
 if (num < 0) continue; // làm cho nhảy tới: ++i 
 // process num here... 
 } 
 //etc... 
} 
3.8. Lệnh break 
Lệnh break có thể xuất hiện bên trong vòng lặp (while, do, hay for) hoặc một 
lệnh switch. Nó gây ra bước nhảy ra bên ngoài những lệnh này và vì thế kết 
thúc chúng. Giống như lệnh continue, lệnh break chỉ áp dụng cho vòng lặp 
hoặc lệnh switch gần nó. Sử dụng lệnh break bên ngoài vòng lặp hay lệnh 
switch là lỗi. 
 Ví dụ, chúng ta đọc vào một mật khẩu người dùng nhưng không cho 
phép một số hữu hạn lần thử: 
for (i = 0; i < attempts; ++i) { 
 cout << "Please enter your password: "; 
 cin >> password; 
 if (Verify(password)) // kiểm tra mật khẩu đúng hay sai 
 break; // thoát khỏi vòng lặp 
 cout << "Incorrect!\n"; 
} 
Ở đây chúng ta phải giả sử rằng có một hàm được gọi Verify để kiểm tra một 
mật khẩu và trả về true nếu như mật khẩu đúng và ngược lại là false. 
 Chúng ta có thể viết lại vòng lặp mà không cần lệnh break bằng cách sử 
dụng một biến luận lý được thêm vào (verified) và thêm nó vào điều kiện vòng 
lặp: 
verified = 0; 
for (i = 0; i < attempts && !verified; ++i) { 
Chương 3: Lệnh 39 
 cout << "Please enter your password: "; 
 cin >> password; 
 verified = Verify(password)); 
 if (!verified) 
 cout << "Incorrect!\n"; 
} 
Người ta cho rằng phiên bản của break thì đơn giản hơn nên thường được ưa 
chuộng hơn. 
3.9. Lệnh goto 
Lệnh goto cung cấp mức thấp nhất cho việc nhảy. Nó có hình thức chung là: 
 goto nhãn;
trong đó nhãn là một định danh được dùng để đánh dấu đích cần nhảy tới. 
Nhãn cần được theo sau bởi một dấu hai chấm (:) và xuất hiện trước một lệnh 
bên trong hàm như chính lệnh goto. 
 Ví dụ, vai trò của lệnh break trong vòng lặp for trong phần trước có thể 
viết lại bởi một lệnh goto. 
for (i = 0; i < attempts; ++i) { 
 cout << "Please enter your password: "; 
 cin >> password; 
 if (Verify(password)) // check password for correctness 
 goto out; // drop out of the loop 
 cout << "Incorrect!\n"; 
} 
out: 
//etc... 
 Bởi vì lệnh goto cung cấp một hình thức nhảy tự do không có cấu trúc 
(không giống như lệnh break và continue) nên dễ làm gãy đổ chương trình. 
Phần lớn các lập trình viên ngày nay tránh sử dụng nó để làm cho chương 
trình rõ ràng. Tuy nhiên, goto có một vài (dù cho hiếm) sử dụng chính đáng. 
Vì sự phức tạp của những trường hợp như thế mà việc cung cấp những ví dụ 
được trình bày ở những phần sau. 
3.10.Lệnh return 
Lệnh return cho phép một hàm trả về một giá trị cho thành phần gọi nó. Nó có 
hình thức tổng quát: 
 return biểu thức;
Chương 3: Lệnh 40 
trong đó biểu thức chỉ rõ giá trị được trả về bởi hàm. Kiểu của giá trị này nên 
hợp với kiểu của hàm. Trường hợp kiểu trả về của hàm là void, biểu thức nên 
rỗng: 
 return; 
 Hàm mà được chúng ta thảo luận đến thời điểm này chỉ có hàm main, 
kiểu trả về của nó là kiểu int. Giá trị trả về của hàm main là những gì mà 
chương trình trả về cho hệ điều hành khi nó hoàn tất việc thực thi. Chẳng hạn 
dưới UNIX qui ước là trả về 0 từ hàm main khi chương trình thực thi không 
có lỗi. Ngược lại, một mã lỗi khác 0 được trả về. Ví dụ: 
int main (void) 
{ 
 cout << "Hello World\n"; 
 return 0; 
} 
 Khi một hàm có giá trị trả về không là void (như trong ví dụ trên), nếu 
không trả về một giá trị sẽ mang lại một cảnh báo trình biên dịch. Giá trị trả 
về thực sự sẽ không được định nghĩa trong trường hợp này (nghĩa là, nó sẽ là 
bất cứ giá trị nào được giữ trong vị trí bộ nhớ tương ứng của nó tại thời điểm 
đó). 
Bài tập cuối chương 3 
3.1 Viết chương trình nhập vào chiều cao (theo centimet) và trọng lượng (theo 
kilogram) của một người và xuất một trong những thông điệp: underweight, 
normal, hoặc overweight, sử dụng điều kiện: 
 Underweight: weight < height/2.5 
 Normal: height/2.5 <= weight <= height/2.3 
 Overweight: height/2.3 < weight 
3.2 Giả sử rằng n là 20, đoạn mã sau sẽ xuất ra cái gì khi nó được thực thi? 
if (n >= 0) 
 if (n < 10) 
 cout << "n is small\n"; 
else 
 cout << "n is negative\n"; 
3.3 Viết chương trình nhập một ngày theo định dạng dd/mm/yy và xuất nó theo 
định dạng month dd, year. Ví dụ, 25/12/61 trở thành: 
Thang muoi hai 25, 1961 
3.4 Viết chương trình nhập vào một giá trị số nguyên, kiểm tra nó là dương hay 
không và xuất ra giai thừa của nó, sử dụng công thức: 
Chương 3: Lệnh 41 
 giaithua (0) = 1 
 giaithua (n) = n × giaithua (n-1) 
3.5 Viết chương trình nhập vào một số cơ số 8 và xuất ra số thập phân tương 
đương. Ví dụ sau minh họa các công việc thực hiện của chương trình theo 
mong đợi: 
Nhap vao so bat phan: 214 
BatPhan(214) = ThapPhan(140) 
3.6 Viết chương trình cung cấp một bảng cửu chương đơn giản của định dạng sau 
cho các số nguyên từ 1 tới 9: 
1 x 1 = 1 
1 x 2 = 2 
... 
9 x 9 = 81 
Chương 3: Lệnh 42 

File đính kèm:

  • pdfbai_giang_lap_trinh_huong_doi_tuong_c_chuong_3_lenh.pdf